Tự Truyện Quả Báo Nhãn Tiền - Phượng Chiếu Ngọc

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phượng Chiếu Ngọc, 18 Tháng tư 2024.


  1. Tên truyện: Quả Báo Nhãn Tiền

    Tác giả: Phượng Chiếu Ngọc

    Thể loại: Tự truyện

    Số chương: 1 chương

    [​IMG]

    Giới thiệu nhân vật:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cường: Giám đốc xưởng, 55 tuổi

    Tú: Quản đốc xưởng, 45 tuổi

    Ý: Tổ trưởng, 38 tuổi, làm được 6 năm

    Kim: Tổ phó, 23 tuổi, làm được 2 năm

    Đông: Đồng nghiệp, 42 tuổi, làm được 5 năm

    Hoa: Đồng nghiệp, 25 tuổi, làm được 1 năm

    Thủy: Nhân viên mới, 21 tuổi, mới vô làm

    Ngọc: Nhân viên mới, 20 tuổi, mới vô làm (mình - người kể chuyện)

    Tên nhân vật là giả, câu chuyện là thật các bạn nhé!

    Xin chào các bạn, mình là Phượng Chiếu Ngọc. Hôm nay mình đăng bài viết này là muốn kể với các bạn một câu chuyện có thật tên là "Quả Báo Nhãn Tiền" mà mình vừa mới trải qua. Câu chuyện bắt đầu như sau..

    Mình tên là Ngọc, 20 tuổi. Hôm nay là ngày XX/XX/2023, mình sẽ đi phỏng vấn xin làm QC ở công ty A. Lúc phỏng vấn cùng mình thì còn có bảy người nữa, sau hai tiếng phỏng vấn thì có sáu người đậu (trong đó có mình), hai người rớt.

    Lúc ấy trong lòng mình cảm thấy rất vui vì đã đậu vào công ty này, mang trong niềm hân hoan với bước ngoặt lớn của cuộc đời, mình luôn vui vẻ và nở nụ cười trên môi, luôn trải lòng với mọi người.

    Trong năm người đậu phỏng vấn còn lại thì có một chị hơn mình một tuổi, cũng xin làm QC. Bà Ý tổ trưởng đã phân cho hai chúng mình làm việc cùng nhau ở một nơi tên là 'Gia công'. Khi vào đó mình giới thiệu bản thân và trò chuyện với những chị đồng nghiệp trong đó.

    Mình được biết, chị tổ phó trẻ tuổi xinh đẹp tên là Kim, 23 tuổi, đã làm ở công ty này được 2 năm rồi, chị ấy còn biết tiếng trung nữa, nên rất được ông Cường, giám đốc xưởng tin dùng. Hai chị còn lại, một chị tên là Đông, 42 tuổi, làm khá lâu ở công ty rồi, làm được 5 năm lận, chị này luôn nở nụ cười và nói khá nhiều, chị kia thì tên là Hoa, 25 tuổi, làm được 1 năm, chị này thì khá ít nói.

    * * *

    Những ngày đầu mới làm ở đây, mình cảm thấy rất vui vì công việc cũng khá nhẹ nhàng, các chị đồng nghiệp luôn giúp đỡ hai chúng mình rất nhiệt tình, mình là một người ở nhà thì nói nhiều, nhưng khi đi học hay đi làm thì lại khá nhút nhát. Còn chị Thủy thì lại trái ngược với mình, chị ấy nói rất nhiều, trong đây chị Đông và chị Thủy nói chuyện nhiều nhất, mình và chị Hoa luôn là người lắng nghe, bởi vậy nên các chị ấy yêu mến chị Thủy nhiều hơn mình chăng?

    Mẹ đã dặn mình đi làm có gì không biết thì nhớ hỏi người ta, mình luôn ghi nhớ lời mẹ dặn, cái gì không biết thì mình luôn chạy lại hỏi hai chị đồng nghiệp. Ban đầu các chị ấy chỉ dạy rất tận tình, nhiều khi mình làm không kịp còn chạy lại phụ mình nữa.

    Những tháng ngày trôi qua nhanh chóng, trong quá trình này, nơi làm việc của chúng mình luôn tràn ngập tiếng cười, chúng mình còn hay đặt trà sữa uống cùng nhau nữa. Khi mình bị bà Ý tổ trưởng bắt chẹt, làm khó, chị Đông luôn đứng ra để bảo vệ mình, lúc ấy trong lòng mình rất là cảm kích, cảm thấy chị là một người chị tuyệt vời..

    * * *

    3 tháng sau..

    Không biết từ lúc nào mà mọi thứ dần thay đổi, khi mình chạy lại hỏi hàng thì các chị ấy luôn tỏ ra khó chịu với mình, nên mình cũng ít chạy lại hỏi hàng hơn. Khi cùng chị Thủy kiểm hàng, bà Ý phát hiện ra chỗ sai nhiều thì chị Thủy lại nói do mình kiểm sai, mình nói 'không phải mình kiểm bịch hàng đó' thì các chị ấy lại nói mình đổ thừa. Vài lần như vậy thì mình lại càng ít nói hơn nữa, mình luôn cắm đầu vào làm việc, mong sao một ngày làm việc mau trôi qua.

    Các chị ấy bắt mình kiểm nhiều loại hàng hơn trước (mà cùng lúc nữa chứ) để cho hai chị ấy kiểm một loại hàng bự, mình nói mình kiểm không kịp thì các chị ấy lại nói 'vậy mày lại kiểm hàng bự này đi'. Lúc này mình chả biết phải trả lời sao nữa vì loại này hơi phức tạp, với khả năng mới biết kiểm hàng như mình thì sợ làm không kịp.

    Cố quá lại thành ra 'quá cố', làm nhiều việc một lúc nên mình đã phạm phải một sai lầm, đó là chính loại hàng "T" mình kiểm bị sót và sai nhiều. Bà Ý được dịp bắt chẹt mình và la xối xả, lúc này chả có ai đứng ra bênh vực mình như trước kia nữa. Ai cũng đứng một bên xem và cười vô mặt mình.

    * * *

    Mỗi ngày đi làm mình đều bị chị Đông - người mà mình tin tưởng nhất (mình mới biết bà này có họ hàng xa xa với mình á) nói xéo mình, lúc thì đòi đập mình, lúc thì nói xéo với chị Kim rằng "mai mốt đừng có tuyển người như ai kia vào đây nhen", chị Hoa thì luôn im lặng hùa theo bà này, không nói một lời nào cả, vì bà Đông là trung tâm của "Gia công", bà ta luôn ỷ vào việc mình làm ở công ty này lâu năm mà bắt chẹt mọi người, đã có rất nhiều chị bị bà ta nói và xin nghỉ luôn rồi, lúc ban đầu mình không biết, sau này mới biết.

    Còn chị Thủy - người xin vào làm cùng ngày với mình, đáng lẽ ra nên cùng chung chí tuyến với mình mới phải, không ngờ chị ấy cũng hùa theo bà Đông, nói "muốn lấy kéo đâm mình", lúc đó mình đã rất sợ hãi.

    Về nhà mình đã khóc rất nhiều và kể cho cha mẹ nghe, cha mẹ cũng lo lắng cho mình nhiều lắm, họ kêu mình điện bà Ý tổ trưởng xin ra ngoài làm đi, vì mẹ mình cũng làm ở đó, có gì mẹ cũng còn ngó ngàng tới mình được. Mình điện hai cuộc nhưng bà Ý không bắt máy, zalo thì bả chặn người lạ nên cũng không nói với bả được luôn. Không ngờ lại có người đi trước mình một bước..

    * * *

    Một ngày thứ hai đầu tuần lại bắt đầu, vừa mới bắt đầu làm việc chị Kim đã kêu mình lại và nói 'Bà Ý kêu em ra ngoài phụ bả gì kìa', mình lập tức tin lời nói này và đi ra, mình nào biết lần đi này là "một đi không trở lại", đi ra ngoài nói chuyện với bà Ý thì mình mới biết là mình đã bị chị Kim 'tiễn' (đuổi) mình ra khỏi "Gia công" với lí do là "mình kiểm hàng dở, không ngoan, không nghe lời" rồi.

    Bà Ý dọa mình "đi ra đây mà không ngoan là chị cho em vừa nhà liền", lúc đó mình cảm thấy khá bàng hoàng và sợ hãi. Mình luôn tỏ ra ngoan ngoan và vâng lời, bà Ý sai mình đi Đông, mình tuyệt không dám đi Tây. Lúc đó bà Ý tỏ ra rất hài lòng với mình, còn đi khoe với ông Tú, quản đốc xưởng nữa "không hiểu sao bé Ngọc ngoan vầy mà lại bị trong kia đuổi ra."

    * * *

    Ban đầu bà Ý cũng tỏ ra hiền lành và hòa nhã với mình lắm các bạn ạ, nhưng rồi đuôi cáo cũng có ngày lồi ra, vì bả là một người chuyên "ủy mạnh hiếp yếu", nên chuyện gì bả cũng sai mình làm cả, mình cũng cố hết sức làm trong khả năng của mình, nhưng bả vẫn tỏ ra không hài lòng, luôn soi mói mình đủ kiểu "người ta làm được mà mình thì không được làm" chẳng hạn như là Người ta chất hàng nhiều tầng thì bả không nói gì, tới mình chỉ vừa mới chất có một tầng là bả chạy lại nói mình liền "em không được làm vậy, làm vậy là hư logo của chị". Người ta được phép uống nước trên bàn còn mình thì phải chui xuống bàn uống nước (y như ăn vụng vậy á), người ta được phép đeo tai nghe khi làm việc còn mình vừa đeo thì bả chạy lại méc mẹ mình liền.. còn nhiều thứ nữa khiến mình muốn bị rối loạn tiền đình luôn á, tối ngủ còn mơ thấy bả nữa, đúng là ác mộng mà..

    Nhiều khi tức giận bả còn dọa nạt mình nữa, hỏi mình 'có muốn xuống làm công nhân thường không, bả cho xuống', mỗi lần như vậy thì mình cảm thấy rất khó chịu và buồn bã muốn khóc, nói thật một câu 'nếu xuống được là mình xin xuống lâu rồi á', chứ ai mà chịu nổi bà tổ trưởng 'mặt người dạ thú' này chứ, lúc nào cũng tỏ ra bản thân là người tốt, hiền nhất trong các tổ trưởng.

    Bả còn luôn nói "trong công ty này chỉ có tổ trưởng là bả mới chịu nổi mình thôi', ủa mình là một đứa luôn nghe lời bả nói, chạy chân sai vặt cho bả, chứ mình có phải là một đứa hung dữ, luôn cãi lời, la mắng bả như mấy chị khác đâu, mà nói như mình đã làm chuyện" thương thiên hại lí "gì không bằng?

    Hôm qua bả còn sai mình đẩy thùng hàng lại tuốt bên kia của xưởng để bả qua đó sửa hàng" sẵn tiện vừa làm vừa nói chuyện với người ta ", do thùng hàng này quá nặng, mình cố hết sức kéo, không ngờ trượt tay, cái mình té dập mông luôn. Bả thấy vậy thì nói" sao yếu thế, có vậy cũng đẩy không xong ", cái bả ngồi đó sửa hàng luôn các bạn ạ. Cuối cùng chỉ tội cho cái tay của mình thôi, tới giờ nó vẫn còn sưng và bầm tím nè, huhu.

    * * *

    Tới ngày hôm nay là mình đã làm ở công ty A được 9 tháng rưỡi rồi, từ ngày mình bị 'đuổi' cũng hơn nữa năm rồi đó..

    Mới hôm qua thôi, ông Tú quản đốc đã kêu gọi toàn thể QC vào phòng họp, ông ấy thông báo rằng từ hôm nay" ba chị trong gia công sẽ bị đưa xuống làm công nhân may ", còn" ba trong các QC ở ngoài sẽ được bà Ý chỉ định đưa vào trong đó ". Sau đó thì cho chúng mình ra ngoài làm việc tiếp..

    Những chuyện sau đây thì do mình nghe nói thôi.. Lí do họ bị như vầy là vì do họ nói chuyện nhiều, không chuyên tâm làm việc, kiểm ra rất nhiều hàng hư, bị ông Cường la, nên hôm kia họ đã tự ý bỏ về không xin phép. Ông Cường biết thì rất tức giận nên hôm qua ông ấy đã nói với ông Tú cho họ xuống làm công nhân. Chị Đông và chị Hoa khi biết tin thì rất tức giận, họ đã làm giấy xin nghỉ luôn vào hôm qua rồi, còn chị Thủy do có chị gái cũng làm QC nên đã xin bà Ý giữ chị ấy lại.

    Mình nghe nói từ ngày mình ra ngoài thì chị Thủy cũng bị ức hiếp dữ lắm, lúc trước thì mình kiểm hàng nhiều loại, bây giờ thì tới chị ấy cũng bị bắt làm vậy luôn. Mình từ khi ra ngoài đã rất cố gắng làm việc và hòa nhập với mọi người, bản thân mình cảm thấy thời gian và sức lực mình bỏ ra không hề uổng phí, mình đi đâu cũng được các chị yêu thương và cho bánh kẹo hết á, chỉ có mỗi bà Ý là mình làm gì thì bả cũng không thích mà thôi. Còn chị Thủy thì sao đây, hy vọng chị ấy sẽ sớm hòa nhập với các chị ngoài đây?

    Ban đầu thì mình cứ nghĩ sau những gì mà mình đã trải qua thì mình sẽ là người không chịu nổi trước và bỏ cuộc, nào ngờ các chị ấy lại đi trước mình..

    Một câu chuyện hơn 2000 chữ đều là chuyện đã xảy ra và lời nói thật lòng của mình, văn vẻ của mình không được tốt lắm, bài viết hơn hai tiếng suy nghĩ này mình đã cố gắng hết sức rồi, có gì các bạn nhớ góp ý cho mình nha.

    Hơn 2000 chữ chắc các bạn thấy mình kể lể dữ lắm đúng không, mình cũng thấy vậy á.

    Không biết số phận bấp bênh của mình phải kéo dài bao lâu nữa đây?

    Không biết ngày mai bà Ý có đưa mình vào" gia công "lại không nữa?

    Không biết biết ba tháng sau tới hạn hợp đồng một năm của mình có được ký không đây?

    Qua câu chuyện trên, ta nhớ về câu nói của người xưa" Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc ".

    Trên đời này luôn có" Thiện lý, làm việc thiện hay ác đều có báo ứng, nhân quả tất công minh "," Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp."

    Tại sao chúng ta đều là con người, cùng chung bản sắc dân tộc mà lại đối xử với nhau như kẻ thù.

    Hết
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tư 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Xin chào cả nhà, mình là Phượng Chiếu Ngọc đây, ừm, sau khi đăng bài viết này thì mình có nhận được một phản hồi, thế mới biết ở bên trên mình đã viết vài tình tiết khá vắn tắt nên có thể các bạn đã hiểu lầm, sau đây mình xin được nói rõ về vài chuyện:

    1/ Lý do tại sao mình lại bị các chị trong "Gia công" gọi là 'không ngoan, không nghe lời.'

    Tại vì khi có vài lần mình đang kiểm hàng, bắt hàng hư, mấy chị đó nói cái đó 'đi được', nhưng mình lại cảm thấy 'không ổn'. Vì đem ra thì sẽ bị bà tổ trưởng bắt lại à, lúc đó mình sẽ là người 'chịu trách nhiệm' chứ ai. Nên mình nhất quyết không chịu, mấy chị đó thấy vậy thì tức quá, vậy nên mới nói là mình 'không ngoan, không nghe lời' mấy chị đó. Tại mình bị la một, hai lần rồi, mấy chị đó đẩy mình ra chịu trách nhiệm không chứ ai, cái mình bị bà tổ trường chửi xối xả luôn. *vno 19*

    2/ Một số chuyện mà bà tổ trưởng đã làm với tôi gần đây?

    Đầu tiên thì mình muốn nói ra phát hiện gần đây của mình, đó chính là 'lý do tại sao bà tổ trưởng lại ghét mình như vậy'. Vì do mình từ 'Gia công' đi ra á, tại mấy chị trong gia công chửi bả hoài mà bả đâu dám cãi lại, đâm ra ghét ai ghét cả lũ luôn.

    • Chuyện 1: Nhiều khi bả nói sai, vu oan mình, mình đâu chịu đâu, mình cãi lại thì bả lại nói 'sao em trả treo quá vậy' và chạy lại mét mẹ mình á. Mình thấy vậy thì sau này bả nói mình im không à. Bả nói mệt thì bả sẽ đi chỗ khác.

    • Chuyện 2: mình tức là tức nhất vụ mình vừa mới kiểm xong cái hàng đó, bả đứng kế bên, cái bả nói mình chưa kiểm, mình nói kiểm rồi thì bả nói mình nói dóc, không thành thật *vno 3* Má ơi, mình tức muốn khóc luôn á.

    • Chuyện 3: Vụ túi con hồi trước mình có đăng trên VNO á, không biết có ai đã đọc chưa? Hỏi đáp - Nên giải quyết vấn đề này như nào? Chuyện từ đời nào rồi mà bả còn đi tính mới ghê chứ. Chuyện này là của 4- 5 tháng trước rồi, tự nhiên hôm bữa bả nhắc lại. Nói lúc đó mình mà còn khóc nữa là bả đuổi mình rồi á, mà bả sai chứ có phải mình đâu.

    • Chuyện 4: T7 kìa sáng đòi đưa mình vô lại 'gia công', mình biết nói gì giờ, nói gì cũng sai hết nên mình im luôn, cái tự nhiên sắp về rồi bả chạy lại nói mẹ mìnht2 sẽ cho mình vô gia công lại. Giờ vô thì cũng được đi, 2 chị kia nghỉ rồi. Mình sợ là sợ mốt hàng có vấn đề gì là bả bắt mình mình chịu trách nhiệm á. Đi làm đó giờ mới bắt gặp một người mặt người dạ thú như vậy luôn á, vậy mà bày đặt ăn chay tháng 10 ngày mới ghê chứ. Mà tới giờ mình vẫn chưa vô gia công nữa, chả biết bả nghĩ gì luôn, định say chấn tâm lý mình hay sao á.

    Trong QC có hai bên cỡ tuổi mình mà dữ lắm, có bạn ngày nào cũng đi vệ sinh lâu, bữa giờ ăn biên bản 2 lần vì tội ăn vụng rồi mà bả có dám nói gì đâu, bả sợ người ta đánh bả á. Người ta thì không sao, còn mình dám làm thử xem, bả xé xác mình luôn á.

    Haizzz, đi làm thì công việc cũng ổn, xui cái có bả là tổ trưởng thôi. Mình mà xuống chuyền được là mình xuống rồi á, mà giờ công ty mình đang khó, mình mà chuyển là mình về nhà thiệt luôn á. Mấy tổ trưởng trong công ty mình, mình thấy không có ai tào lao như bà này cả, vì người ta biết phân biệt đúng sai.

    • Chuyện 5: Hôm t6 nữa kìa, bắt QC tăng ca, nhưng do mình chạy xe yếu nên đi xa ca, mà bữa đó không có xe về, bả hỏi 'sao không tăng ca'

    Mình nói 'dạ e không có xe về ạ'. Cái bả chửi mình quá chừng luôn, trong khi có hai người cũng đi xe ca mà không tăng ca bả có nói câu nào đâu. Bả biết hoàn cảnh của nhà mình chứ bộ, cha mình bị tai nạn xe, có ai rước mình đâu mà bả nói biết tăng ca mà sao không sắp xếp. Ko lẽ tăng ca 150k đi mướn xe ôm 160k về à.

    Nãy sắp về cũng không yên ổn với bả nữa

    Bà nói 'em ngày mai tăng ca'

    Mình nói 'ngày mai nếu có xe ca thì em sẽ tăng ca'

    Cái bả nói 'em tự sắp xếp đi'

    Cái mình nói 'vậy chị chở em về đi thì em tăng ca'

    Bả nói 'vậy đưa tiền đây'

    Mình mới nói 'không lẽ kêu ông nội em tay run chở em về, định cho hai ông cháu té chết luôn à..'

    Cái bả nói 'không biết tự sắp xếp đi'

    • Chuyện 6: Sáng bà kêu mình lại coi hàng kia, mình không rõ nên hỏi lại bả cho chắc, cái bả quầng mình, nói 'có nhiêu đó cũng kiểm không xong'. Xin lỗi nhé, chị kia nịnh bợ bả, nên bả khoái, chứ sáng giờ mình kiểm lại bắt được mấy cái hư rồi đó

    Đưa cho chị đó xem thì chị đó cảm thấy mất mặt hay sao ý. Nên mặt chị đó đen thui, còn lớn tiếng dằn mặt mình nữa chứ. Mình tức quá nên chiều có gì không nói với chị kia luôn. Tại mình bắt hàng người ta đâu có cảm kích mình đâu.

    Công ty là như vậy đó, người biết mình khổ thì lại không có tiếng nói, người có tiếng nói chút thì lại không thể ra mặt giúp mình được, haizzz.

    Không lẽ mình mét t lên ông quản đốc luôn chứ, nhưng làm vậy thì người khác lại cảm thấy gì có lỗi, có khi mình còn bị đì hơn trước nữa, vì nếu giải quyết được thì cũng chỉ được một lần thôi, chứ giải quyết được nhiều lần đâu. Trừ khi bả bị đuổi thôi, chứ những ngày tháng này sẽ còn mãi..

    • Chuyện 7: Gần đây nhất là: Mình ăn cơm bao nhiêu bả cũng soi mói nữa, mệt lắm luôn, bả còn nói mẹ mình nữa chứ, hôm qua còn đi méc ông tổ trưởng kĩ thuật nữa cơ, ổng biết nói gì giờ, ông chỉ biết cười trừ cho qua thôi.

    Nói thiệt nha, người ta ăn sao thì kệ người ta đi, tăng ca không thì đã sao. Tiền của công ty chứ có phải của bả đâu mà bả lo dữ vậy.

    Tuổi của bả làm mẹ mình được luôn á, con bả thua mình có 1-2 tuổi. Sau này ai làm con dâu bả chắc khổ lắm, ai hiền như mình chắc bị bả đầy chết, dữ mới làm lại bả thôi, sau này con dâu muốn ăn kiêng giảm cân, chắc bả kêu ăn nhiều mới có sức đẻ cháu cho bả quá.

    Còn rất rất nhiều điều khác chưa kể nữa, các bạn xem một số chuyện không biết có tức không, chứ mình vừa nhớ lại vừa đánh máy mà tay mình run vì tức luôn á, sao trong đời mình không có hiệp sĩ chính nghĩa bảo vệ, huhu..

    Má ơi, bà tổ trưởng ngày nào cũng kiếm cớ bắt chẹt mình, mà không bị trùng lặp mới ghê chứ.

    Ngày nào bả cũng sẽ nói 1 trong 3 câu sau:

    - Em có muốn xuống chuyền không e

    - E có muốn vô gia công lại không e

    - E có muốn về nước sớm không e

    Lúc nào cũng trưng ra bản mặt ^_^ và nói với mình như vậy á

    Bả muốn quầng cho mình nghỉ, để bả tuyển người khác ý.

    3/ Mình có cảm thấy đuối không?

    Câu trả lời là có ạ, có người nói 'tâm lý chị vững ghê'.

    Mình nói thiệt nha 'Vững mới lạ á, nhiều khi mình muốn tự tử lắm các bạn ạ, nhưng nghĩ đến cha - ông nội già cần phải chăm sóc, còn hai đứa em còn đang đi học nữa thì mình lại không biết làm sao. *vno 67*

    4/ Định hướng về tương lai.

    Cha mẹ mình thấy mình bị vậy cũng lo lắm, nói 'con ráng chịu đựng thêm hai tháng nữa đi, tại lúc đó là tới hạn hợp đồng của con rồi, dễ gì bà tổ trưởng sẽ kí. Lúc đó cha đi làm lại được rồi thì sẽ cho con vừa học vừa làm.'

    Mình dự định sẽ học nghề vi tính với kế toán. Ráng chịu thêm 2 tháng nữa thôi tôi ơi..

    Chứ ngày nào bả cũng kiếm chuyện với mình hết á, chắc vô bệnh viện tâm thần sớm thôi. *vno 19*

    Cuối cùng cảm ơn các bạn đã xem những dòng tâm sự dài dòng hơn 1500 chữ này của mình, chứ mình cũng chả biết kể cùng ai luôn, nói ra cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
     
  4. Cao Phú Soái

    Bài viết:
    33
    Như vậy là bạn đang gặp áp lực công việc đấy. Nhưg không biết làm QC thế nào chứ xuống chuyền thì áp lực ngang. Những lúc căng thẳng thì tâm sự cùng người khác cũng là một cách giải tỏa hay.
     
  5. Cảm ơn bạn đã tâm sự cùng mình ạ. Mình cảm thấy đi làm mà bữa nào bà tổ trưởng không quầng mình là mình có thể ăn thêm mấy muỗng cơm luôn á.

    Tối ngày bả canh chừng mình không hà, uống nước bao nhiêu - ăn cơm bao nhiêu. Đi làm mà tưởng vô làm mẹ người ta á, sao bả không đi lo cho con của bả kìa.

    Bả canh chừng mình vì sợ mình ăn biên bản rồi liên luỵ tới bả á, trong khi mình (tự cảm thấy) là một đứa ngoan, nghe lời, đi vệ sinh cũng nhanh, không chơi điện thoại trong công ty. Không biết bả nghĩ gì trong đầu luôn, bả 'chăm lo đặc biệt' cho đứa con ghẻ là mình, mà không đi quan tâm mấy 'đứa con cưng' của bả á, sáng con cưng bả bị ăn biên bản vì tội ngồi không rồi kìa.

    Tôi uống ngày chưa được 1 lít nước mà bả cũng không tha cho tôi nữa, ủa trong nội quy công ty có cấm uống nước à. Mà sao lúc mình làm việc mệt gần chết bả không thấy, lúc mình đang uống nước thì bả lại xuất hiện và nói 'sao uống nước hoài vậy'

    Bả nói cho mình vô 'gia công' là để giấu mình đi á, ủa gì dợ, mình 'giết người phóng hỏa' hay gì mà đòi giấu mình đi. Sao bả không đi giấu mấy đứa con cưng của bả á.

    Ko biết kiếp trước tôi có 'đốt nhà' bả không mà kiếp này bả đòi nợ tôi ghê thiệt á.
     
  6. Cao Phú Soái

    Bài viết:
    33
    Bạn biết không, bạn cùng cảnh ngộ với mình đấy. Trước đây mình còn làm ở một nơi tụ tập toàn các thành phần bất hảo. Đánh nhau như cơm bữa, chửi nhau là chuyện thường. Riêng mình choảng nhau với một thằng và bật lại với 2 thằng suýt đánh nhau. Mỗi ngày đi làm không khác gì bước chân vào địa ngục, thế mà mình vẫn ngậm đắng nuốt cay tồn tại được 2 năm. Đấy là quãng thời gian ám ảnh nhất cuộc đời mình, cầm dao phi nhau, đổ hóa chất vào đầu nhau. Năm đấy mình mười mấy tuổi. Tâm hồn non nớt đã trải qua cú sốc quá mãnh khi mới bước chân vào đời.
     
  7. chiqudoll

    Bài viết:
    1,182
    Nghe căng quá luôn á bé, mong là sức chịu đựng của bé vững vàng không lui sụt.

    Mỗi người đều gặp phải vấn đề của họ ở một khía cạnh nào đấy trong cuộc sống, với em là trong công việc, người khác có thể là vấn đề gia đình, tình yêu, hôn nhân, con cái này kia nọ.

    Người ngoài như chị thì chỉ có thể an ủi suông bé cố gắng lên vậy thôi à.

    Thôi thì tự nhủ mình nhẫn nhịn vì mục đích quan trọng hơn, vì mục tiêu ấy mọi trở ngại đều chỉ là mây bay.

    Bé vững tâm nhé.
     
  8. @Cao Phú Soái & @chiqudoll cảm ơn hai bạn nhiều lắm ạ.

    Có người nói với mình rằng 'ráng làm thêm 1 năm nữa rồi quay lại quầng bả'

    Mình nói thiệt nha 'mình chưa kịp quầng bả, mà mình vô bệnh viện tâm thần trước rồi á'

    Mình tự cảm thấy bản thân bị trầm cảm nhẹ rồi, nhiều khi mình còn tự nói chuyện 1 mình nữa cơ. Tại mình không bộc lộ cho ai biết thôi.

    Mình tự cảm thấy bản thân hiền lắm rồi ý, vs tiêu chí '1 điều nhịn chín điều lành' nên mình đã cố gắng hết sức để sống qua ngày rồi.

    Mình mà dữ là mình thuê người đánh bả rồi á.

    Tháng trước ở chuyền B ý, tổ trưởng đó mới vô, mà tối ngày chửi người, còn đòi đuổi người ta nữa, còn hỏi mình ' anh hiền lắm đúng không e'

    Mình biết nói gì giờ, mình chỉ cười cho qua thôi.

    Ngày hôm sau vô mình thấy mặt mũi ổng bầm dập luôn á. Sau đó ổng xin nghỉ làm luôn.
     
  9. Cao Phú Soái

    Bài viết:
    33
    Nóng giận là bản năng, kiềm chế cơn giận là bản lĩnh. Ngọc là 1 cô gái mạnh mẽ kiên cường.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...